Eriosoma lanigerum
Sâu bọ
Những con côn trùng lông trắng có thể được nhìn thấy đang ăn trên lộc, nhánh, cành, chồi và thậm chí trên rễ. Lá bị biến dạng, tán lá vàng, phát triển kém và chết cành là hậu quả của hoạt động cắn phá. Một lớp phủ trắng mịn như tơ và dịch ngọt xuất hiện gần các điểm cắn phá. Trên vỏ cây và chồi cũng đặc trưng bởi sự phát triển các vết thối mục và phồng rộp. Hình thức hoạt động ngầm của rệp cũng tấn công rễ và dẫn đến sự hình thành các các vết phồng rộp lan rộng hoặc các điểm nút lớn. Vận chuyển nước và chất dinh dưỡng suy yếu lý giải cho vẻ ngoài màu vàng của cây. Những nốt mụn này tăng kích thước từ năm này sang năm khác do rệp cắn phá. Các vết thương do loài côn trùng này gây ra và sự hiện diện của dịch ngọt cũng thu hút các loại nấm cơ hội có thể bao phủ các mô bị nhiễm bệnh bằng nấm mốc muội đen. Cây non dễ bị bật rễ khi bị nhiễm bệnh.
Các dung dịch phun phải có khả năng xuyên qua lớp phủ bông len do rệp tiết ra để tiêu diệt chúng. Dung dịch cồn pha loãng hoặc xà phòng diệt côn trùng có thể được vẩy lên các điểm bông len để làm phiền chúng. Dầu sinh thái hoặc chiết suất sầu đâu (2-3 ml/l nước) cũng có thể được phun lên cây. Phun kỹ và phun tiếp sau đó 7 ngày sau khi phun lần đầu tiên là rất cần thiết. Ký sinh trùng hoặc động vật ăn thịt như bọ cánh ren, bọ rùa (Exochomus quadripustulatus), ấu trùng ruồi và ong vò vẽ ký sinh (Aphelinus mali) có thể giúp kiểm soát quần thể. Nơi trú ẩn nhân tạo nuôi dưỡng quần thể của loài sâu tai ăn thịt, ví dụ Forficula auricularia.
Nếu có thể, hãy luôn cân nhắc giải pháp dung hợp giữa các biện pháp phòng ngừa và các biện pháp xử lý sinh học. Kiểm soát hóa học có thể được áp dụng dưới dạng phòng ngừa hoặc sau khi phát hiện bệnh. Phương pháp điều trị qua rễ có thể hữu ích để ngăn chặn rệp ăn trên cây được điều trị. Thật không may, chúng cũng có thể gây hại cho côn trùng có lợi. Thuốc phun đối phó bao gồm các chế phẩm có chứa deltamethrin, lambda-cyhalothrin và acetamiprid. Nên tránh carbamate và pyrethroid vì chúng khuyến khích sự bùng phát của rệp bằng cách tiêu diệt ký sinh trùng và động vật ăn thịt. Không nên phun vào cây có hoa do nguy hiểm cho côn trùng thụ phấn.
Các triệu chứng được gây ra bởi hoạt động cắn phá của rệp bông len Eriosoma lanigerum. Không giống như hầu hết các loài rệp, nó hút nhựa cây từ thân cây và chồi, thay vì từ tán lá. Loài côn trùng này được đặc trưng bởi lớp phủ sáp trắng, dày và mịn. Nó trú qua mùa đông trên cây ký chủ của nó trong các vết nứt trên vỏ cây hoặc trên các vết thương đã hóa bần xung quanh các vị trí cắn phá cũ. Khi nhiệt độ tăng vào mùa xuân, rệp hoạt động trở lại và trèo lên những chồi rễ mút, chồi non và cành cây để tìm kiếm một vị trí dễ bị tổn thương (khu vực có vỏ mỏng hơn). Ở đó, nó ăn thành đàn, hút nhựa cây từ bên dưới vỏ cây và bắt đầu tiết ra những sợi lông mịn cuối cùng bao phủ cả bầy. Mầm bệnh cơ hội sau đó có thể xâm chiếm những vết thương hở này. Vào mùa hè, những con trưởng thành mọc cánh và bay đi tìm kiếm cây ký chủ mới. Cây du ở vùng lân cận vườn cây ăn quả làm tăng sự di cư của rệp đến vườn táo.